[ShinxRan] Mang năm tháng bện thành những sợi tơ
  • Thứ sáu ngày mười ba năm xxx
  • Thật ra vị bánh mì cũng đến nỗi nào, cho dù có phải ăn đến lần thứ mười sáu bánh mì cũng chẳng sao. Năm nay đông đến sớm, nên cái lạnh như một làn sương ăn mòn ô cửa rồi len vào căn hộ chẳng có lấy hơi người, lạc lõng mà cũng riêng biệt. Hattori mê tít cảnh bên ngoài ô cửa này, mỗi lần hắn ta đều rì rầm đổi nhà đổi số cộng thêm một phần đền bù nếu tôi chịu chuyển khỏi căn nhà này, nhưng tôi không thích.
  • Tài khoản của tôi số dư khi nào cũng đủ để đổi nhà mỗi tháng một lần, tôi nghèo đến mức chẳng có gì ngoài tiền, nên việc Hattori năn nỉ sẽ thêm một số lẻ trong tài khoản cũng không tôi động lòng là mấy. Có lẽ tôi thích việc ngồi trong căn hộ, nhấp cafe đen đắng rồi thưởng thức bánh mì hơi men nở tan trong miệng rồi ngắm người đi ngoài cửa số bé như kiến đang tìm về tổ trú làm tôi thích nơi này hơn là một chuỗi số trong ngân hàng.
  • Có học giả nào từng đặt giả thuyết thời gian không tuyến tính, với người ngâm mình trong sách không màng thế sự từ lúc bạn bè còn đang nghịch dại với đống đá ngoài sân, hay còn phá tổ chim để được bố mẹ dẫn về bàn chuyện nhân sinh, thì chắc tôi chẳng còn lạ lẫm gì với chuyện đấy nữa. Nhưng ông ấy đặt giả thuyết thời gian không tuyến tính, nên việc tôi có về quá khứ cũng là lẽ thường tình, khó làm không có nghĩa không thể xảy ra. Vậy tôi phải tìm ra đề giải của bài toán, để về đúng thời khắc tôi mong muốn.
  • Thành thật mà nói, ngoài Ran Mouri, tôi không tìm ra được chìa khóa nào nữa.
  • Ngày lặp đi lặp lại theo trình tự, có tự tử cũng sẽ trở về thời điểm đang ngồi ăn bánh mì không chảy nữa, thì việc tìm một chìa khóa để thoát khỏi đây là điều không khó mấy. Vì vậy, tôi tìm thấy cô ấy. Ran Mouri, một năm trước, cũng đúng ngày hôm nay, tôi nhớ cô ta sẽ ra mắt single đầu tay.
  • Tôi đã đến gặp cô ta, chưa đụng đến được một ngón tay của cô ta thì đã ngồi trước bàn ăn bánh mì nhìn ngày tháng dần trôi. Vậy xem ra, cả thế giới này hình như đang muốn bảo vệ cô ta. Lần quay lại này còn nhanh hơn lần tôi tự tử bất thành trong bệnh viện, cảm giác bảy tiếng đợi mình chết dần chết mòn đó, cả đời này tôi không muốn trải qua lần nữa.
  • Mà càng như thế, tôi lại càng phải gặp cô ta lần nữa.
  • Vì vậy, lần này mới vào công ty, tôi đã nói với người phụ trách hôm qua.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Tôi muốn gặp Ran Mouri
  • Mười sáu lần quay lại, sắc mặt tôi chắc hẳn không tốt mấy. Người đại diện nọ còn không hỏi đi hỏi lại như hôm qua, bà chị không cười đùa với tôi, cũng không lải nhải hỏi vì sao muốn gặp, chỉ đưa tôi vào đúng căn phòng đã gặp Ran Mouri hôm qua.
  • Hôm nay tôi đến còn sớm hơn hôm qua, tôi gõ cánh cửa im lìm, biết chắc nó sẽ tự mở ra mời chào. Người nọ chắc hẳn đang ngồi xếp gỗ trong yên lặng. Tận khi tôi mở cửa, mới thấy có một mùi hương rất nhạt truyền đến. Giống hương gỗ, cũng như hương hoa, mùi hương này dắt tôi vào trong phòng đến chỗ hôm qua nhìn thấy cô ta.
  • Bất ngờ thật, Ran Mouri không hề có mặt ở đây.
  • Hôm qua rõ ràng tôi đến sau một tiếng nữa, cô ta ngồi xếp gỗ mất cả thanh xuân. Nhưng hôm nay lại chẳng thấy đâu, còn mùi hương này từ đâu ra?
  • Trong không khí sớm mai, cái lạnh chen mãi mới vào trong phòng được. Căn phòng đơn bạc không có lấy hơi người, mọi thứ chẳng khác gì, chỉ khác mỗi mùi hương. Tôi chắc chắn hôm qua không ngửi thấy mùi hương này, vậy nghĩa là gì? Có nghĩa có một thứ duy nhất trong chuỗi ngày lặp lại của tôi thay đổi rồi. Mùi hương thế này cũng không tệ mấy, đáng tiền, về nhà tìm thử xem nó của hãng nào đem về xịt phòng cũng tốt.
  • Miên man thế nhưng vẫn không quên nhiệm vụ, tôi vẫn phải tìm ra Ran Mouri cho bằng được. Cô ta có gì đó rất lạ lùng, hôm qua tôi đến gần chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt cô ta thế nào đã bị quay ngược lại, hôm nay không thể lặp lại như vậy nữa.
  • Studio của cô ta không sang trọng, phòng ngủ riêng còn lại bếp nấu và gian khách gần như lộ ra bên ngoài, góc khuất là cửa nhà vệ sinh, mùi hương từ phòng ngủ truyền đến. Vậy có lẽ cô ta vẫn còn ngủ?
  • Tôi đi vào phòng ngủ, Ran Mouri không phải là nữ trong mắt tôi, không cần phải lăn tăn. Phong độ chỉ để dành cho một cô gái đẹp người đẹp nết nết na xinh xắn, không thể áp lên một kẻ trong mắt chỉ có tiền như cô ta.
  • Phòng ngủ rất nhỏ, chưa vào đã thấy Ran Mouri. Lần này tôi quan sát cô ta thật cẩn thận. Người hôm qua bảo cô ta có chứng sợ xã hội. Bây giờ nhìn thấy có vẻ nên tin là thật.
  • Ran Mouri mặc một áo ngủ màu trắng, tóc dài xõa trên vai. Gương mặt thì non nớt, nhưng tính tình thì một vài từ không diễn tả hết được. Cô ta chôn gương mặt quá nửa giữa hai gối, không ai thấy được cô ta nghĩ gì. Lúc này may mắn hơn hôm qua, ít ra cũng đứng đối diện cô ta. Một người có thế giới của riêng mình thì chẳng để ý đến có ai xông thẳng vào thế giới ấy, cô ta chìm sâu trong thế giới của bản thân mình đến nỗi tôi đã đến cạnh cô ta rồi, Ran Mouri vẫn không thèm nhìn tôi lấy một cái.
  • Cô thế này không giống như Ran Mouri mà tôi biết. Cái cô Ran Mouri kia ấy à, không cần biết là ai, miễn dễ nhìn là đu lấy đu để tạo scandal, thậm chí diễn viên đóng phim với cô ta, diễn cảnh hôn cũng bị cô ta gặm nát môi mới hết NG. Vậy mà bây giờ một người đẹp trai sáng láng, thậm chí phong trần lãng tử như tôi đứng trước mặt mà cô ta cũng chẳng thèm liếc một cái. Diễn sâu đấy, cô gái.
14
Chương 3